Kính thưa cộng đoàn, hôm nay chúng ta tụ họp trong thánh đường này để tưởng nhớ và cầu nguyện cho các linh hồn, cách riêng là linh hồn Gioan Baotixita Ngô Đình Diệm, vị Tổng thống (TT) đầu tiên của Việt Nam, người đã giành lại độc lập và tự do cho dân tộc, đã lập nên nền Đệ nhất Cộng Hòa, đã lãnh đạo Miền Nam Việt Nam thành một quốc gia phú cường mà trong đó người dân sống thanh bình và tự do, ấm no và hạnh phúc. Chúng ta biết công đức của TT Ngô Đình Diệm thì nhiều vô kể. Trong thánh lễ này, chúng ta chỉ chiêm ngưỡng xem ngài đã sống đức tin công giáo thế nào, đã theo Chúa và họa lại nơi bản thân mình hình ảnh Chúa Kitô ra sao.
1.Thứ nhất: chúng ta thấy TT Ngô Đình Diệm đã theo gương Chúa Giêsu , sống độc thân, khiết tịnh. Người ta biết ngài đã sớm có chọn lựa hiến dâng đời mình cho Chúa. Ngay cả khi ngài không còn ở trong chủng viện và dòng tu, ngài vẫn muốn sống độc thân và khiết tịnh để làm chứng cho sự hiện diện của Nước Trời cũng như để toàn tâm phục vụ dân tộc và tổ quốc. Chính vì thế khi quan Thượng thư Nguyễn Hữu Bài muốn gả cô con gái út rất duyên dáng và đức hạnh cho ngài, thì ngài đã lịch sự từ chối. Ngài không vợ. Không con. Không bồ bịch. Ngài giao tiếp với mọi người, nhất là nữ giới, một cách rất lịch sự và tế nhị. Không bao giờ ngài có cử chỉ hay lời nói làm tổn hại đến đức trong sạch. Những người xung quanh ngài thấy vậy. Ngay cả kẻ thù dù muốn cũng không thể tìm được bằng cớ nào để hạ bệ thanh danh của ngài về phương diện này. Ngài là một mẫu gương điển hình của hạng người “có lòng trong sạch” như Chúa Giêsu nói trong Tin mừng.
2.Thứ hai: TT Ngô Đình Diệm đã theo gương Chúa Giêsu, sống giản dị, nghèo khó và điều độ. Ngài không tìm cách tích góp tiền bạc, của cải. Ngài sử dụng đồ đoàn, quần áo một cách tiết kiệm. Ông Vương Hồng Sển, nguyên quản thủ Bảo tàng viện quốc gia Sài Gòn, kể rằng khi gặp ngài trong Phủ Tổng thống, thì ông thấy ngài mặc cái veston mà cổ áo đã bị sờn. Còn chuyện ăn uống, thì ngài ăn uống rất đạm bạc và điều độ. Thức ăn hằng ngày của ngài khi làm tổng thống là cháo trắng, hột vịt muối, cá kho, dưa món, bắp luộc và nước trà. Dù là Tổng thống, song ngài dường như vẫn giữa nếp sống siêu thoát, nghèo khó và đạm bạc như một nhà tu khổ hạnh.
3.Thứ ba: TT Ngô Đình Diệm là người tuân theo thánh ý Chúa. Năm 1954, khi đất nước lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, quốc gia có nguy cơ rơi vào tay cộng sản, vua Bảo Đại lại một lẫn nữa mời Cụ Diệm đứng ra thành lập chính phủ. Nhà vua kể rằng: “Tôi bảo ông ấy hãy ra trước Thánh giá ngắm nhìn Chúa của ông và thề hứa hoàn thành trọng trách, ông đã tiến lên chiêm ngắm Thánh giá cách đăm chiêu một hồi lâu và rồi ông nhận lời… Chẳng khác nào vì ước muốn vác thập giá bước theo chân Đức Kitô bị đóng đinh mà ông đã nhận lời. Phải chăng lúc bấy giờ ông cũng linh cảm con đường mà mình sắp đi sẽ đưa mình đến đâu, đến đồi Canvê như chính Đấng ông đang ngắm nhìn”. Đấy chúng ta xem: theo lời vua Bảo Đại, thì TT Ngô Đình Diệm nhận lời đảm nhiệm vận mệnh quốc gia lúc bây giờ là vì ngài nhận ra đấy là một sứ mạng mà Chúa mời gọi và trao phó. Đấy là Thiên Mệnh. Cho nên dù biết là khó khăn và nguy hiểm, ngài vẫn chấp nhận, vì ngài muốn tuân theo thánh ý Chúa và vác thánh giá theo chân Chúa.
4.Thứ bốn: TT Ngô Đình Diệm là người sống khiêm nhường. Chúa Giêsu nói: “Hãy học nơi Ta vì ta hiền lành và khiêm nhường”. TT Ngô Đình Diệm đã học với Chúa điều này. Người ta thấy mặc dù ngài đã từng làm đến chức vụ Thượng Thư trong Triều Đình, vậy mà khi xin gia nhập Dòng Biển Đức, ngài đã chỉ khấn làm trợ sĩ, nghĩa là làm một thầy giúp việc, chứ không có ý làm linh mục để được danh giá và trọng vọng. Thông minh xuất chúng như ngài, học sâu hiểu rộng như ngài, quyền cao chức trọng như ngài, vậy mà có chọn lựa như thế thì quả đúng ngài là một con người rất khiêm nhường. Đức khiêm nhường ấy của ngài cũng thể hiện trong cung cách giao tiếp. Những hình ảnh còn lưu truyền cho thấy, khi đứng trước các nhà sư ngài thường đan tay vào nhau và để phía trước một cách rất cung kính. Khi ngồi nói chuyện với họ thì dù là tổng thống, trong phòng cũng như trên bàn nơi ngài ngồi không hề có một biểu hiệu gì thể hiện sự sang trọng và uy quyền, thậm chí không có cả bình hoa trang trí. Hơn nữa, ngài còn ngồi về phần ghế phía trước, hướng đầu và thân về phía các nhà sư, tay chắp đặt rên bàn, chứ không ngồi tựa lưng vào thành ghế phía sau, hai tay đặt lên thành ghế, mặt ngước lên cách kênh kiệu ta đây, coi mình là cha thiên hạ, như thường thấy nơi những lãnh tụ khác của Việt Nam sau này. Tóm lại, TT Ngô Đình Diệm đích thật là người hạ mình và khiêm nhường theo gương CGS.
5.Thứ năm: TT Ngô Đình Diệm là con người siêng năng làm việc và cầu nguyện. Chúa Giêsu hằng làm việc và cầu nguyện. Là môn đệ của Chúa, TT Ngô Đình Diệm cũng chuyên cần làm việc và cầu nguyện theo gương Chúa. Tổng thống nói: “Tôi chỉ biết thức khuya dậy sớm làm việc, một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc”. Mỗi năm ngài chỉ nghỉ 1 ngày vào dịp lễ Chúa Giáng Sinh, và cũng dịp ấy ngài thường đi mừng lễ với một nhóm binh lính ở nơi vùng biên ải xa xôi. Còn việc đời sống cầu nguyện thì sao? Cách đây khoảng 10 năm, thầy Edmond Hà, DCCT Long Beach về thăm lại Tu viện Thái Hà, Hà Nội. Thầy nhờ tôi dẫn sang thăm tòa tu viện cũ mà nay đã bị cộng sản chiếm làm bệnh viện. Thầy chỉ cho tôi biết căn phòng cạnh nhà nguyện, nơi ông Ngô Đình Diệm đã ở mấy tháng vào những năm 45-46 khi ngài đang bị ông Hồ Chí Minh mưu toan hãm hại. Khi ấy thầy Edmond là người trực tiếp giúp đỡ ngài. Thầy còn cho tôi biết rằng ngài là người sống rất đạo đức. Ngài cầu nguyện còn nhiều hơn các tu sĩ của DCCT Thái Hà bấy giờ. Cha Phêrô Nguyễn Quang Toán, linh mục DCCT, linh hướng của TT Ngô Đình Diệm và cha G.B Lê Văn Thí , DCCT, người thân thuộc của gia đình ông Ngô Đình Diệm cũng là người xức dầu cho ông Ngô Đình Cẩn trước khi chết, cũng kể cho tôi biết như vậy. Theo lời hai cha, thì Tổng thống khởi đầu mỗi ngày bằng cầu nguyện và tham dự thánh lễ. Sau thánh lễ ngài còn tiếp tục quỳ gối cám ơn Chúa và thờ phượng Chúa một hồi lâu. Ngài thường dự lễ tại nhà nguyện của Dinh Tổng thống. Cũng có khi ngài sang dự lễ với các cha DCCT tại Tu viện Kỳ Đồng. Quả thực chúng ta thấy TT Ngô Đình Diệm là con người cầu nguyện. Ngay cả khi tình thế nguy ngập và nguy hiểm cho tính mạng của ngài, ngài cũng không bỏ cầu nguyện. Khi diễn ra đảo chính, thì ngài tìm đường đến nhà thờ Cha Tam để cầu nguyện. Khi ngài vừa kết thúc cầu nguyện ở đó, thì quân tướng phản loạn đã đến bắt ngài và đem ngài đi giết giống như Chúa Giêsu. (Khi Chúa vừa kết thúc cầu nguyện ở vườn Cây Dầu thì quân dữ đến bắt Chúa và đem đi giết). Khi khám nghiệm tử thi của Tổng thống, người ta thấy trong túi áo ngài có một tràng chuỗi Mân Côi. Đấy là một dấu hiệu thể hiện lòng sùng kính Đức Mẹ Maria, diễn tả đời sống cầu nguyện liên lỉ của ngài. Chúng ta biết khẩu hiệu của Dòng Biển Đức là Cầu nguyện và làm việc. TT Ngô Đình Diệm đã thực hiện đúng châm ngôn này. Cầu nguyện đã cho ngài sức mạnh để phục vụ và để đối diện với cái chết mà không hề nao núng và sợ hãi.
6.Thứ sáu: TT Ngô Đình Diệm là con người bao dung và hay tha thứ. Ngài sống tha thứ cách triệt để theo lời dạy của Chúa Giêsu, ngài không thù hận ai và không có ý định trả thù ai. Cán bộ cộng sản Hà Văn Trí mưu sát ngài ba lần trong những năm 1956-1957. Ngài tha thứ. Không giết. Năm 1960 Đại tá Nguyễn Chánh Thi và một số sĩ quan tiến hành đảo chính. Ngài tha thứ. Không giết. Năm 1962 hai phi công Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc bỏ bom dinh độc lập hòng sát hại ngài. Ngài cũng tha thứ. Không giết. Tướng Thomas Lane nhận xét rằng: “Lịch sử cho thấy rằng TT Diệm dúng là một người quá nhân đạo và đầy lòng bác ái để sống còn trong bầu không khí của quyền lực vào năm 1963. Ông đã không có đủ tàn nhẫn và độc ác để bắt giam và xét xử những quân nhân tạo phản và thay thế bằng những người trung thành của ông. Ông cố gắng quá nhiều và quá lâu để hòa hoàn với Phật giáo là những người không thể nào chịu hòa hoãn. Ngay cả việc trục xuất những nhà báo Mỹ đã vo tròn và bó méo sư thật chính là kẻ thù quá cay đắng của ông, ông cũng không làm.” Chúng ta thấy quả thật TT Ngô Đình Diệm là người độ lượng, bao dung; ngài đã theo sát lời dạy của Chúa Giêsu là tha thứ, tha thứ và tha thứ mãi mãi. Tha thứ cho cả kẻ thù muốn giết mình.
7.Thứ bẩy: TT Ngô Đình Diệm là mục tử nhân lành, hết lòng phục vụ đoàn chiên. Ngài nói rằng ngài chỉ biết thức khuya dậy sớm làm việc, một lòng hiến dâng đời mình cho đất nước và dân tộc. Nỗ lực của ngài đã đem lại kết quả kỳ diệu, đặc biệt là làm cho Việt Nam Cộng Hòa được thanh bình, tự do và người dân được ấm no, hạnh phúc. Theo tính toán của học giả Vinogradov, người Nga, thì Miền Nam Cộng Hòa dưới thời ông Ngô Đình Diệm có thu nhập quốc dân cao gấp khoảng 4 lần Miền Bắc Cộng Sản dưới thời ông Hồ Chí Minh. Theo bản nghiên cứu của tác giả Nguyễn Hội, một người hiện đang giảng dạy Đại học tại Việt Nam, thì thời ông Diệm, người dân Việt Nam sướng nhất. Tác giả lấy năm 2006 là năm thịnh vượng nhất của Việt Nam Cộng Sản hiện nay để so sánh với năm 1960 là năm thịnh vượng nhất của Miền Nam Cộng Hòa. Dựa trên chỉ số tiền lương và giá cả, tác giả cho biết mức lương trung bình của một người lao động phổ thông, tức là lao động không có chuyên môn vào năm 2006 chỉ mua được khoảng 5,1 kg gạo, trong khi đó mức lương của đồng nghiệp ở Miền Nam vào năm 1960 đã mua được 18,1 kg. Tức là giá trị tiền lương của năm khá giả nhất dưới chế độ cộng sản hiện nay cũng mới chỉ bằng 28% giá trị tiền lương của người lao động ở Miền Nam dưới thời ông Diệm thời 46 năm về trước. Tóm lại, vì yêu thương dân nước thực lòng, Tổng thống Ngô Đình Diệm đã làm cho Miền Nam 9 năm ngài lãnh đạo là giai đoạn thái bình và hạnh phúc nhất của người Việt Nam, Miền Nam trở thành một quốc gia thịnh vượng ở Á Đông và Sài Gòn từ là một hang ổ của trộm cướp, cờ bạc và mãi dâm trở thành hòn ngọc của Viễn Đông.
8. Thứ tám: Tổng thống Ngô Đình Diệm là mục tử thí mạng vì đoàn chiên. Ngài lúc nào cũng hy sinh bản thân để chăm lo cho dân nước. Vậy mà có một thiểu số hiểu lầm ngài, ganh tỵ với ngài, ghen ghét ngài, vu cáo ngài, phản bội ngài và chống đối ngài. Nhóm này đã hy sinh quyền lợi của dân tộc và đất nước để tìm quyền lợi riêng của mình và của phe nhóm mình. Họ đang tâm làm tay sai cho ngoại bang. Kết cục là Tổng thống Ngô Đình Diệm đã phải chết. Cái chết của ngài giống cái chết của Chúa Giêsu: Một mặt là hậu quả của những toan tính chính trị và tôn giáo. Là hậu quả của sự phản bội. Là hậu quả của sự câu kết của người đồng tộc với thế lực ngoại bang. Ở một phương diện khác, cái chết của Tổng thống Ngô Đình Diệm là cái chết của tình yêu thương dâng hiến. Ngài không trốn chạy cái chết. Ngài chủ động chết thay cho những người khác. Ngài chết vì muốn bảo toàn quyền lợi và danh dự của dân tộc và quốc gia. Các nhân chứng cho chúng ta biết như vậy.
Người ta thấy rằng, nếu ngài chịu nghe theo Mỹ, chịu nhượng bộ Mỹ, chịu hy sinh chủ quyền quốc gia, thì chắc chắn ngài không bị hạ bệ. Nếu ngài nghe ông Nguyễn Hữu Duệ cho thiết giáp của Lữ đoàn phòng vệ Phủ tổng thống đến bắt các tướng lãnh phản loạn, thì cuộc đảo chính đã thất bại và ngài đã an toàn; nhưng ngài không muốn quân đội đánh quân đội; ngài nói rằng quân đội quốc gia để đánh giặc chứ không phải để đánh nhau. Thật là chí lý chí tình. Lúc ấy, ông Cao Xuân Vỹ, Tổng Giám đốc Thanh niên Cộng Hòa, đang có mặt bên ngài, nói với ngài đại khái rằng người khác đánh mình, mình phải đánh lại, nếu không thì chết; ngài đáp lại rằng: “Chết thì chết đã sao!”. Ngài đã chấp nhận để người khác giết mình thay vì mình dùng quyền để giết người khác. Khi Đại sứ Mỹ đề nghị ngài đi tỵ nạn, ngài đã trả lời rằng ngài không bao giờ rời đất nước Việt Nam. Rồi Cha sở nhà thờ Cha Tam và các bạn hữu ở Chợ Lớn đề nghị đưa ngài đi ẩn náu để tìm đường sang Đài Loan, ngài cũng chối từ. Cuối cùng ông Ngô Đình Nhu, bào đệ của ngài, đề nghị ngài trốn đi một mình và chỉ để lại ông Nhu ra trình diện phe đảo chính, nhưng ngài không muốn bỏ rơi người em một mình trong lúc nguy nan. Ngài muốn anh em sống chết có nhau.
Chúng ta thấy trước cái chết Tổng thống Ngô Đình Diệm đã ứng xử thật cao thượng, can đảm và siêu nhiên. Chúa Giêsu nói: “Không có tình thương nào lớn hơn tình thương của người hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình.” “Con người đến không phải để được phục vụ nhưng đến để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá chuộc muôn người.” TT Ngô Đình Diệm là con người như vậy. Cái chết của ngài là cái chết của người công chính, là cái chết của một vị tử đạo. Tử đạo vì lòng yêu thương. Yêu thương dân tộc và tổ quốc. Ngài sống vì dân vì nước và cũng muốn chết vì nước vì dân.
Kính thưa cộng đoàn, TT Ngô Đình Diệm đã theo sát gương Chúa Giêsu, đã họa lại một cách tuyệt vời nơi bản thân ngài và trong cuộc đời ngài hình ảnh sống động Chúa Giêsu. Trước khi qua đời vài tháng, TT Ngô Đình Diệm đã nói: “Tôi không phải là thần thánh. Tôi chỉ là một người bình thường. Tôi chỉ biết thức khuya dậy sớm làm việc, một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.” Rồi kết thúc ngài nói: “Tôi tiến hãy theo tôi. Tôi lùi hãy giết chết tôi. Tôi chết hãy nối chí tôi.” Tổng thống tự nhận là con người bình thường, nhưng thực tế chúng ta thấy ngài đã sống cuộc đời mình một cách phi thường. Chúng ta tin ngài là thánh nhân. Thánh nhân của dân tộc và đất nước Việt Nam. Chúng ta tạ ơn Chúa đã ban cho dân tộc và Giáo hội Việt Nam con người kiệt xuất này. Vậy, chúng ta hãy nối chí ngài. Nối chí ngài hiến dâng đời mình cho Chúa và tuân theo thánh ý Chúa. Nối chí ngài làm việc và cầu nguyện, sống nghèo khó và vâng phục, sống thanh khiết và khiêm nhường, sống bao dung và tha thứ. Nối chí ngài họa lại nơi bản thân chúng ta hình ảnh sống động của Chúa Giêsu mục tử nhân lành đã hy sinh mạng sống mình vì đoàn chiên, nghĩa là hy sinh mạng sống mình vì dân tộc và tổ quốc. Đấy chính là cách biểu lộ lòng biết ơn chân thành của chúng ta đối với những gì TT Ngô Đình Diệm đã làm cho dân nước Việt Nam cũng như cho ông bà cha mẹ và cho bản thân chúng ta. Amen./.
Orange County 03-11-2017
Lm. Phêrô Nguyễn Văn Khải, DCCT
(Thứ sáu 03/11/2017 tại nhà thờ St. Columban
theo lời mời của Đức ông Giuse Phạm Quốc Tuấn, Chánh xứ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét