Khối Tinh Thần Ngô Đình Diệm Đức Quốc chân thành kính chúc Qúy Độc Giả an bình và hạnh phúc

Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

NGƯỜI LÍNH VNCH VÀ THẾ HỆ TRẺ HÔM NAY

Người trẻ nước mình khi nghĩ về người lính VNCH để tri ân thì nghĩ chuyện gì?

Quân Lực VNCH là quân lực lớn nhất Đông Nam Á thời đó? Có gì hay khi xây dựng một quân lực thật to lớn?

Trang bị hùng hậu nhất? Thiết nghĩ chúng ta có thể đổ tiền ra mua nhiều súng đạn thì vẫn có thể trang bị hùng hậu nhất.

Tinh nhuệ nhất - nghĩa là được huấn luyện kỹ càng. Nhưng mình vẫn thua phải không?

Thiện chiến nhất – nghĩa là bắn giết rất giỏi, có thực sự đáng cho chúng ta nhắc lại và hãnh diện không? Có thể có, nếu nói là mình tự vệ.

Khi Mỹ rút lui còn giữ được miền Nam 3 năm, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn thua.

Người trẻ hôm nay chắc không mặn mòi lắm khi nhắc đến những chuyện trên.

Chuyện trong vị thế một người trẻ mỗi khi nhớ đến người lính VNCH, chuyện KN luôn muốn nhắc lại là chuyện dưới đây.

Nhìn bối cảnh mà người lính Việt Nam Cộng Hòa phải chiến đấu trước 1975.

1. Địch thủ - Việt Cộng và phe Cộng Sản
• Chỉ có một mục tiêu duy nhất “phải chiến thắng với bất cứ giá nào”. Như Mao Trạch Đông nói: phải đánh Mỹ cho dù hy sinh đến người Việt Nam cuối cùng (không phải hy sinh đến người Tàu cuối cùng, mà là hy sinh người Việt Nam cuối cùng).
• Được viện trợ không giới hạn bởi cộng sản quốc tế.
• Bị nhồi sọ “phải hy sinh để cứu lấy miền Nam đói khổ” và “Mỹ Ngụy ăn gan uống máu dân lành”

2. Hậu Phương:
• Người dân miền Nam ngây thơ, không quan tâm và ỷ lại
• Biểu tình bạo loạn chống chánh phủ của sinh viên, tôn giáo, chính trị gia...
• Quan niệm đánh nhau là chuyện của quân đội

3. Đồng Minh:
• Ngoảnh mặt khi xác con em họ chở về ào ạt
• Bị tuyên truyền đầu độc, mất niềm tin vào chính nghĩa trợ chiến của họ
• Đi đêm và bắt tay với đầu sỏ cộng sản
• Luôn bảo vệ quyền lợi của họ trước

4. Thế Giới:
• Thế giới tin vào tuyên truyền của cộng sản bôi nhọ QLVNCH không chịu chiến đấu
• Hơn 40 năm sau, mà vẫn còn có người tin cộng sản

Vậy trong một bối cảnh:
- khi kẻ thù liều chết một sống một còn với mình
- khi người mình hy sinh bảo vệ lại bạc bẽo, thờ ơ
- khi đồng minh ngoảnh mặt, bắt tay với kẻ thù
- khi thế giới không còn ủng hộ chính nghĩa, lên tiếng nguyền rủa

Thì tại sao người lính VNCH vẫn chịu trăm đắng ngàn cay ngày qua ngày cầm súng hy sinh chiến đấu?

Tại sao vậy?

Lý do nào nếu không phải vì tấm lòng yêu nước nồng nàn và tinh thần cao thượng, bác ái vô biên?

Chúng ta/con/em/cháu là thế hệ nhỏ tuổi nhất mà còn nhớ được những ngày thanh bình tươi đẹp của đất nước trước năm 1975.

Hơn 40 năm sau ngẫm lại, mới nhận ra một điều là sự hy sinh của người lính bảo vệ miền Nam năm xưa lớn lao, cao quý đến ngần nào.

Hôm nay ở đây, chúng con xin nói lên một lời tạ ơn nhỏ nhoi và muộn màng đến những người đã âm thầm vị Quốc vong thân.

KN
Ottawa 19/6/17

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét